Cụ bà 92 tuổi bán trái cây lề đường, nuôi con tâm thần
(CLO) Hơn 40 năm kể từ ngày chồng mất, bà Thà một mình nuôi 4 đứa con. Đến khi 3 đứa con mất vì bệnh tật, bà Thà đi bán trái cây nuôi đứa con út bị tâm thần.
Không muốn vướng bận con cháu
Ở góc đường An Dương Vương - Khiếu Năng Tĩnh (quận Bình Tân, TP HCM), người người chạy qua đoạn này, lúc nào cũng để ý thấy một bà cụ ngồi co ro ở góc, không ngừng bất lực vẫy tay mời mua trái cây.

Đã 92 tuổi, bà Lưu Thị Thà vẫn làm đủ nghề để nuôi con.
Bài liên quan
“Bàn tay cho em” và câu chuyện xúc động giữa bác sĩ TP HCM với em bé Hà Giang
Xúc động cảnh những “đóa hồng thép” nhận quà 20/10 khi đang hóa trị
Cụ bà 80 tuổi và câu chuyện xúc động về 'Bánh mì 0 nhà'
Xúc động cảnh bé trai dị tật 14 tuổi bán nước sâm nuôi mẹ
Đó là Lưu Thị Thà (ngụ xã Tân Quý Tây, huyện Bình Chánh), năm nay đã 92 tuổi. Hơn 40 năm qua, chồng mất sớm do di chứng chiến tranh, một tay bà nuôi dưỡng 4 đứa con thơ.
Bà Thà chạy đủ thứ nghề, hễ ai kêu gì thì làm nấy, chắt chiu từng đồng để nuôi đủ 5 miệng ăn. Đến khi các con đã lớn khôn, trưởng thành nhưng bà Thà vẫn tự mưu sinh như thói quen, phần vì không muốn làm phiền con cháu.

Lao động ngày hơn 8 tiếng như người trẻ, bàn tay bà Thà đã sớm chai sạn, nhức mỏi khi trời trở lạnh.
Những năm gần đây, 3 người con của bà lần lượt ra đi vì bệnh tật khiến bà không khỏi đau buồn. Dù con sống, nhưng người con út là anh Bột cũng vì tâm thần mà “nửa tỉnh, nửa mê”.
Cụ bà quan niệm: “Con là do mình sinh ra, mình phải có trách nhiệm nuôi dưỡng nó. Bỏ đi thì tôi sung sướng, nhưng con tôi khổ. Vậy thôi tôi thà ở vậy, nuôi con tới nào không được nữa thì thôi”.
Tuổi đã ngoài 50 nhưng anh như đứa trẻ, lúc nào cũng khóc đòi mẹ. Bà Thà dù đã lớn tuổi, nhưng vẫn chăm sóc, kiếm tiền nuôi anh như những ngày mới sinh.
“Con tôi nó không biết gì hết, lúc nào cũng cười cười, thỉnh thoảng lại lên cơn đập phá khiến tôi vừa sợ, vừa thương. Nhiều lúc muốn bỏ hết, lên chùa tu nhưng nghĩ đến thằng út, tôi không kiềm lòng được”, cụ bà 92 tuổi nói.
Ước mơ của mẹ
Tuổi đã già, bà không còn nhớ mình đã lên TP HCM lập nghiệp từ khi nào. Lúc thì 10 năm, lúc thì 15 năm, những ký ức nào quá chi tiết, bà cũng đã quên mất.

Hình ảnh bà cụ vươn tay, liên tục mời mua trái cây là điều quen thuộc của nhiều người dân nơi này.
Mỗi ngày, bà Thà thường dậy rất sớm để sắp xếp công việc trong nhà, qua nhờ hàng xóm cho ăn nhà trông coi giúp đứa con út. Sau khi khóa cửa cẩn thận, bà đón xe ôm, đi từ nhà đến điểm bán.
Ghé chợ đầu mối lấy trái cây từ 2h sáng, để chọn được những loại chất lượng nhất đem bán. Thường thì chủ vựa không thu tiền trước, để bà bán hết rồi mới lấy sau. Cứ bán xong 1 ngày bà đem tiền trả cho chủ vựa, ngày nào mưa gió, bán ế thì bà Thà đành kiên nhẫn ngồi chờ 2 - 3 ngày mới bán hết. Mỗi ngày, bà Thà kiếm được 200 nghìn đồng, nhưng cũng có lúc chỉ lãi được 30 nghìn.
Người dân trong con hẻm nhỏ thay phiên cho bà ít cơm, nước uống hay đơn giản là mua phụ rồi “boa” luôn tiền dư.

Không muốn làm phiền các con, bà Thà quyết tâm lao động nuôi đứa con út khi nào hết sức thì thôi.
“Lúc nào có công việc đi ngang đây tôi đều ghé mua phụ bà. Nhìn cảnh này tôi thấy thương quá. Trong khi bà nội mình thì đã về hưu, được con cháu phụng dưỡng thì bà Thà phải mưu sinh để kiếm tiền nuôi con”, chị Kim Liên (ngụ quận Bình Tân) chia sẻ.
Dù nắng hay mưa thì bà vẫn ra đầu đường bán. Hôm nào mệt mỏi, bà vẫn cố sức đi mua thuốc uống rồi dậy bán tiếp chứ không dám đi bệnh viện. Chỉ có duy nhất 1 cây dù đã rách dùng che nắng che mưa, làn da của bà đã sớm sạm đen, đầy vết đồi mồi.
“Còn sức thì còn kiếm tiền, ngồi ở đây hơn chục năm rồi nên tôi đã quen. Tôi cũng không có ước mơ gì, chỉ mong cho hai mẹ con khỏe mạnh, còn ở bên nhau lúc nào hay lúc đó. Sau này tôi không còn nữa, không biết con tôi sẽ ra làm sao”, cụ bà buồn bã.
Bài, ảnh: Như Quỳnh