Xã hội

Cô giáo gieo chữ nơi đại ngàn: 'Nếu tôi không ở đây, những đứa trẻ sẽ ra sao?'

Văn Hiền 01/09/2025 13:01

(CLO) Giữa vùng lõi rừng Pù Mát (Nghệ An), có một cô giáo ngày ngày lội suối, băng rừng mang con chữ đến cho những đứa trẻ Đan Lai.

Đó là cô Trịnh Thị Thu Trang, giáo viên Trường Tiểu học 2 Môn Sơn (xã Môn Sơn, tỉnh Nghệ An), người đã chọn gắn bó cả tuổi trẻ và thanh xuân với núi rừng và học trò nghèo nơi biên giới.

z6923011524023_bfe44eaeef3b3318f7c4227cec670a27.jpg
Cô Trang và đồng nghiệp – những người gieo chữ bền bỉ giữa đại ngàn.

Sinh ra và lớn lên ở miền núi, ước mơ lớn nhất của Trang khi còn nhỏ là được trở thành cô giáo. Cô muốn được trở về nơi mình sinh ra, được đứng trên bục giảng, chắp cánh ước mơ cho những đứa trẻ cùng bản làng.

“Nếu mình không ở đây, thì những đứa trẻ sẽ ra sao?”, câu hỏi ấy luôn vang lên trong cô, trở thành động lực để cô vững bước trên hành trình gieo chữ.

Mỗi ngày của cô giáo trẻ bắt đầu từ khi núi rừng còn phủ sương. Trên vai là chiếc cặp đựng giáo án, trước mặt là con đường dài lội qua suối, trèo qua dốc.

Mưa xuống, đường trơn trượt, có lúc mệt mỏi muốn chùn bước, nhưng nghĩ đến những ánh mắt trong veo đang chờ, Trang lại tiếp tục.

z6923008429223_34e90f61a514018954766108977fe993.jpg
z6923008407330_23c8ca7a1e142ba1136897cddcdd89ab.jpg
z6923008401263_b579d3fd70baaf29bc6854e4c1888689.jpg
z6923009140739_bf1d01f045e80c870a4c7c09889770b4.jpg
z6923009097987_5ca9edb60a12cdf8de9eafe2a8294ad4.jpg
Mỗi bước chân đến lớp của cô giáo trẻ là một hành trình băng rừng, lội suối. Ảnh: NVCC

Học trò của cô phần lớn còn thiếu thốn. Cơm chưa đủ no, áo chưa đủ ấm, nhưng khát khao được học chữ thì chưa bao giờ vơi. Cô vẫn nhớ mãi một cô bé lớp 4, dáng người cao gầy, giữa mùa đông giá buốt vẫn đi bộ 3km đến trường, chân trần, áo quần sờn rách. Hình ảnh ấy khiến mỗi lần nhắc lại, Trang vẫn thấy mắt mình nhòe đi.

Với cô giáo trẻ, dạy chữ chỉ là một phần. Quan trọng hơn, cô mong học trò của mình biết tự tin, biết ước mơ, biết vươn xa hơn để sau này quay lại dựng xây quê hương.

Điều khiến cô trăn trở nhất chính là làm sao để giữ các em đến trường, không bỏ học giữa chừng. Bởi lên đến cấp 2, con đường đi học xa xôi, nhiều em vì nghèo, vì khó mà lỡ dở giấc mơ.

Gian nan là thế, nhưng điều níu giữ cô và đồng nghiệp chính là tình cảm chân thành của bà con bản làng. Họ cùng nhau tu sửa điểm trường, giúp giáo viên khi gặp khó trên đường đi.

z6923011566642_8c59595da11feda7f8d132b8c9057654.jpg
z6923011511904_2dd59035ce11c0b95fd9957e3f3e6e41.jpg
img_1234.jpg
Niềm tin vào tương lai được thắp lên từ đôi mắt trong veo của những đứa trẻ vùng biên.

Đặc biệt, kỷ niệm ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 thay vì hoa và quà như ở nơi khác, cô Trang nhận được bó rau rừng, gùi măng tươi từ phụ huynh. Đơn sơ, mộc mạc nhưng ấm áp, để cô thấy mình được trân trọng, yêu thương.

Mỗi lần nhìn vào đôi mắt trong veo của lũ trẻ, cô Trang lại thấy ở đó niềm tin và khát vọng. Cô tin rằng nếu được học hành đầy đủ, các em sẽ có cơ hội thoát nghèo, xây dựng cuộc sống tươi sáng ngay trên quê hương mình.

“Tôi ước mong một con đường đến trường mới, thuận lợi hơn. Và tôi ước rằng, mỗi đứa trẻ vùng cao đều có cơ hội học tập như bao bạn bè miền xuôi”, cô nói.

Ở nơi rừng sâu, giữa vô vàn khó khăn, cô giáo Trịnh Thị Thu Trang vẫn kiên định gieo chữ, gieo hy vọng. Bởi với cô, mỗi ngày đứng lớp, mỗi ánh mắt học trò chính là một mầm xanh đang lớn lên giữa đại ngàn.

Văn Hiền